Mùa bay của lũ đom đóm lại về trên cái xứ lạ, đất của miền quê yên ả mà con người trìu mến gắn cho cái tên Bến Tre, miền đất thân yêu cũng giống như con người nơi đây vậy. E ấp trong cái nắng trưa gắt trên tuyến đường từ Sài Gòn về Bến Tre, em khe khẽ tựa đầu vào vai tôi, nhẹ nhàng xin tôi một ít bóng che, làn da em tráng nõn nà cũng ửng hồng lên vì nắng, vì gió, em nói rằng em không sợ đen khi tôi nhẹ cáu gắt em không mặc thêm áo đi nắng, em cười mỉm, nhỏ nhẹ đưa hai cánh tay vào sau lưng áo tránh đi cái nắng như ngoan ngoãn đồng thuận với ý kiến tôi. Hai đứa dừng chân trên chuyến đò đưa nhau qua sông tiến về Bến Tre. Em nhìn xa xăm tận những cồn cỏ xanh mướt mà ước ao một mái ấm cho uyên ương trẻ, em ước ao có một khoảng không gian nào đó mà chỉ có hai đứa, ngày quấn quýt lấy nhau, quên đi thời gian và vật chất, để thỏa mãn niềm đê mê về một thứ tình cảm, một thứ tình yêu mà cả hai đều dành cho nhau trọn vẹn. Em đã từng thỏ thẻ vào tay anh rằng. Em muố...