Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 3 7, 2016

Đèo con

Ánh ban mai trút những mảng sáng xéo xuyên qua kẽ lá hàng cây hai bên đường, làm cả con đường ánh lên một màu bàng bạc, lấp lánh như ánh pha lê đẹp đẽ, và bóng cây thêu dệt trên con đường những hình thù kì lạ, thích thú. Nheo mắt, còi cõm trên chiếc xe cũ kỹ cộc cạch, mà phía sau  còn quẳng nặng ba lô nợ đời, nợ người, nợ cuộc sống và chút hy vọng. Phía trước ôm trọn một gánh tình thương mà một nửa đã gửi lại nhà... Cha lại đèo con đi học À ! Ngày nào cũng vậy. Sài Gòn 23-3-2014 Nguyễn Cao Tín

Giấc mơ

Tiếng gọi - và tôi choàng tỉnh trong tiếng nấc nghẹn ngào của một giấc mơ đêm qua, giấc mơ mà nó len lỏi và chiếm chỗ trong trí nhớ nhỏ nhoi của tôi - vốn đã đầy ấp những mưu toan trong cuộc sống.    Em - là người đã làm sự ghen tuôn vốn có ở mọi thằng đàn ông dâng cao đỉnh điểm.   Dối trá và phản bội một cách ngọt ngào, dịu dàng với người tình cũ.   Và em cũng đã đánh thức giấc mơ tôi, giấc mơ của một tình yêu như xưa - như bây giờ.   Anh mừng đã tỉnh dậy - mừng cho giấc mơ vì tình yêu cho e vẫn chưa phai nhạt.   Anh yêu em   Sài Gòn 24-3-2014   Nguyễn Cao Tín

Quê hương và tuổi thơ

Cuộc sống cứ xoay vòng, con người cùng ngụp lặn theo dòng chảy của thời gian, của dòng đời. Chớp mắt vậy mà cũng đã ba mươi mấy cái tuổi xuân. Nhìn lại một nữa đời quần quật với miếng cơm, manh áo, thấy lúc mà buồn lúc cùng vui. Thương lắm cái tuổi thơ không tài sản, không tiền bạc, chân lấm, tay bùn. Ấy mà vui! Nhớ lại cái thuở ngày một buổi ôm cặp tới trường, cứ vui thích nhất là lúc u oà ra buổi tan trường về. Nhào vô là chỉ có móc đất dưới ao mà nhào mà nặn ra con nầy con kia, mà đâu ra con gì, thế mà vui. Có những chiều ngủ quên trên trong đống rơm trên đồng với cánh diều đã nhẹ gió, đứng im thin thít, chờ kéo xuống bởi câu gọi thân thương của Cha. " Tín ơi! Ăn cơm nè con", chồm dậy quay ngoắt lại chỉ còn lại những làn khói bếp đu đưa khỏi mái lá nghèo như chưa muốn rời đi, chỉ còn lại dắt dẻo theo ôm ấp quây quần mấy dĩa thức ăn thơm phức trên bàn mà chính tay Cha tự nấu. Đấy là những buổi chiều, ngong ngóc đợi Cha quay lại, tay thì cầm một nắm lú...

Mưa trên tuổi thơ

Hình ảnh mượn từ Internet Chiều đón cơn mưa, cái mưa Sài Gòn cứ ầm ập, vồn vã như ném những tấm lưới to, lấp lánh bao bắt mọi người. Loi ngoi, lót ngót vì phải vụng về trùm áo nhựa, vội chân núp vào mái hiên nhà ai tốt bụng cho ghé trú mưa, rít hơi dài đắng két, tôi lại nhớ. Cái mưa ngày ấy cũng mãnh liệt, vội vàng như vậy, mà mỗi lần mưa đến là cứ ùa ra sân mà không kịp thay lấy cái quần, cứ vậy mà u ùa ra tắm, nhớ cái man m át từng ngọn gió ùa vào kéo theo đám mưa nghịch ngợm lại bắn tung toé cả sân nhà. Mát thật, nằm giữa dòng nước cứ cuộn cuộn chảy từ vùng đất cao xuống thấp mà cứ mong mây đen kia đừng hết, dừng dội vội vàng để cái thích thú tắm mưa đừng kết thúc quá sớm, ngậm một ngụm nước mưa mà ngày đó cứ tin là nó tinh khiết đến ngọt lịm... Rồi cứ mặc cho những giọt mưa cứ lã chã, bồm bộp xuống mặt, nhắm mắt lịm đi như muốn buông lơi lã tâm hồn về phía đâu xa xăm ấy... Cái cảm giác thật khó nổi. Lớn rồi, cái mưa không còn ngọt ngào như ngày trước mà...

Thương con gái cố gắng nuốt

Ngoảnh lại đánh cái nhìn dính chặt vào con gái, cha nhắm dí đôi mắt mà mở hết yết hầu để dòng máu tự trôi mặc cho mùi tanh tưởi của cái thứ máu sống cái thứ máu mà cha cứ nghĩ nó sẽ giúp cha sống.  Thôi thì cố gắng cho hai công chúa của cha, đời cha chẳng có gì để mất, chỉ mong mỏi lắm các đứa con của cha đầy đủ, khôn ngoan và nên người. Thứ máu của 100 sinh mạng mà mỗi mạng chỉ để lại một giọt máu .   Chỉ giây qua, cha phải nôn mửa cái thứ máu ấy ra khỏi người, cha muốn nôn ra cho kì hết mà kỳ thực ý thức lại ghì lại, nén lại không muốn nôn ra nhiều quá.   Ngày qua rồi, hai thứ máu lại lẫn quẩn vào nhau cái mà người ta gọi là tác dụng của thuốc :₫ và giờ thì cha cũng thấy đỡ hơn rồi. Tiếp tục trên cuộc đời đầy gian khổ vì các con vì gia đình bé nhỏ thân thương nầy. Sài Gòn 21-8-2016 Nguyễn Cao Tín

Cuộc đời bọ hung

  Dưới ánh nắng vàng nhợt của một buổi trưa hè oi ả, đôi bọ hung vẫn miệt mài chu đít trồng chuối, cố dùng cái chân to khỏe gai góc của mình đẩy từng centimet một về cái khối khổng lồ tròn lẵn mà đối với loài người đó là thứ dơ bẩn rác rưởi với hung ta ngàn xưa vẫn là cái món ngon, cái ăn của nó.   Mặc kệ ai nghĩ nó bẩn, cố tránh càng xa càng tốt, càng nó vẫn cố hết sức đẩy về hang để phục vụ cái ăn, cái đói. Mà thiết nghĩ đời đôi lúc cũng khốn nạn thật, cái cực khổ hành trình đưa cái khối thức ăn tròn lẵng ấy về không thấm thía gì với cái việc lột hết vòng thức ăn ngoài mới biết được bên trong chỉ là một hạt nhãn được cuộn tròn trong mớ thức ăn ngon lành.    Mà buồn hơn nữa hạt nhãn đang nẩy mầm chờ hung ta đẩy ra khỏi hang không có lúc nó phá nát gia đình hung ta cũng không chừng. Hung nằm thở dốc mệt mỏi chán chường. ‘’Thôi bỏ, đi lăn *** tiếp đây!’’   Sài Gòn 3-12-2016 Nguyễn Cao Tín

Viết cho Cha của con

  Ánh trăng sáng thắp cả vùng trời yên ả, từng mảnh trăng rọi vào khóm cỏ dại ven sông cứ vằng vặc. Cọc cạch rào rào khua đều đều trên mặt nước cứ thế nhẹ nhẹ lướt đi, không gian tĩnh lặng đến vô cùng, cùng với những khoảnh khắc tì tõm của mấy loài ếch đi ăn khuya đang mơ màng trong những bụi cỏ lau xám thỉnh thoảng lại nhảy tõm xuống sông.   Lưới nhà ai đã giơ cao ướt sũng cho ánh trăng bàn bạc xuống từng giọt nước đọng trên lưới vó lắp lánh đến diệu kỳ.   Mặt nước con sông tĩnh lặng lại khe khẽ gợn theo từng đợt khua chèo, nước cứ lăn tăn sau lái như muốn đuổi bắt chiếc xuồng nhỏ bé thuôn dài.   Người chèo chống xuồng cũng khe khẽ huýt một đoạn nhạc nghe vui tai mà êm êm cùng với tiếng đệm hoà ca của lũ ếch nhái bầu nghe như một bản nhạc vui mùa nước lớn.   Ánh trăng khuya đẹp đẽ hơn nhờ những đụm mây dài dẹt lãng đãng trôi đi, trôi mãi mãi cũng như cuộc đời của người chèo ghe vậy. Âu cũng là cái phận, cái duyên, cái kiếp một con người phải trải...

Ký ức về Cha

  Ánh vàng vọt đổ ngang hàng cây già hai bên đường hòa lẫn vào tiếng gà gáy trưa giòn ngọt bên tai. Trưa của cái mùa lạnh lẽo nhất trong năm lại về trên quê hương tôi, trong kí ức của thời trẻ con ngọt ngào mà sâu lắng. Hôm nay, đón cái lạnh mùa xuân ở cái đất Sài Gòn làm lòng chợt quặn nhớ về cái thời tuổi thơ ngày non tuổi. Có cái buổi trưa hè đón những ngọn gió xuân mát mẻ mà lạnh lạ, còn đón từng cơn gió nhẹ dập dìu mang theo hơi gió mát từ những ngọn cây tràm vàng hoa sau nhà mà ngày trước cứ tin rằng gió thổi ra từ đó. Từng cơn gió nhẹ khe khẽ đung đưa từng chiếc lá vàng xanh của cái mùa thu cẩu thả không trút hết lá vàng, để đám lá non xanh cứ mơn mởn cứ đu đùa nhau, cười cợt vào đám lá già sắp rụng. Đấy cũng là quy luật cuộc sống, mà cuộc chết của đám lá già kia đâu đấy cũng là ươm mầm lũ hạt hám đói đâm chồi trưởng thành vươn lớn. Ngồi khoanh tròn trên đám rơm cao khều, lúc lắc theo từng đợt chuyển mình, tôi ngồi đọc lảm nhảm mấy bài học cho ngày sau lên lớp. Họ...