Nằm lắc lư trên chiếc võng nhựa có sọc đủ màu đỏ, xanh, vàng, trắng mà rách tươm còn trơ ra từng sợi như dây đàn, được cột bằng dây dù màu xanh lên trên hai cây cột nhà nhỏ xíu liêu xiêu phía sau chái nhà, tôi ngước nhìn mấy cái ánh sáng vàng um xuyên tọt qua mấy cái lỗ to nhỏ rải đều trên cái mái tôn rách nát. Cảm nhận cái sự sung sướng đang lân la trong đầu, tôi nghĩ ngợi phải hạ quyết tâm ghi nhớ mãi mãi khoảnh khắc này. Là chuyện gì mà phải nhớ vậy? Đó là một ngày hè của tuổi tiểu học, đang lui cui dưới tàn cây táo ba trồng, đào đào bắt mấy con giun để câu mấy con cá dưới ao, có thứ ánh nắng nóng cháy cả da của những buổi trưa mùa hè, cái nóng rọi xuống mảnh vườn thân thương, cây cối um tùm làm không khí oi ả lắm. Nhưng những buổi trưa hè là lúc tôi thích nhiều nhất, nắng thì mặc nắng, ngồi dưới những bóng râm của cây tràm, cây ổi nghe gió đung đưa, ve vẩy trên khuôn mặt thật là dễ chịu mà khoan khoái lắm. Ba thì cứ loay hoay ngoài giòng , cuốc cuốc, cào cào xuống đất, thỉnh th...