Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 7 12, 2016

Màu trắng

Đời con người là một màu trắng, có thể khi bạn đọc câu đầu tiên nầy bạn sẽ nghĩ tôi là kẻ nói ngông, thường thì chúng ta có thể nghe người ta nói - đời đen như chó mực, để chỉ về việc cuộc đời mình gặp toàn chuyện xui xẻo, không đâu ra đâu. Nhưng hãy đọc tiếp những điều tôi sắp sửa chia sẻ, bạn phần nào sẽ công nhận với tôi, và có lúc nó lại nằm trong cái hàm ý của nghĩa bóng hoặc nghĩa đen cũng được…   Đời người lúc mới sinh ra, chớp chớp mắt đã thấy toàn một màu trắng của ánh đèn bệnh viện và những cô y tá mặc blouse trắng toát, của mấy tấm màng cửa sổ màu trắng, mấy cái ra nệm trắng toát cùng với mấy cái áo gói cũng trắng toát.. Lăn lộn chừng ấy năm cho một đời người, trải qua biết bao nhiêu kỹ niệm, ký ức trong cuộc sống.   Quả thật vậy, đầu tiên đó là ký ức về thời áo trắng học trò, thời cắp sách đi học ngày nữa buổi, chúng cũng lãng đãng mà nhanh chóng trôi qua. Mỗi lần ngồi một mình tự nhớ lại, cảm thấy thương thương mà xúc động làm sao. Thời được học dưới má...

Bản tình ca Nhật bản

 Họ cúi gật, ừ thì họ gật. Giật mình quây lại, họ là ai? Họ là những người khuân, kẻ vác vali, hành lý cho khách đi xe buýt, họ cúi đầu cảm ơn khách hàng khi sử dụng xe buýt của họ. Cái cách mà họ nâng niu vali mình cũng đủ để làm hành khách mát ruột sướng lòng. Họ thật lớn tuổi, chăm chỉ điều hướng cho từng vali tại quầy nhận hành lý, họ cố xếp cho ngay ngắn nhất, cho khách dễ dàng nhận hành lý nhất, không quăng ném, không cạy phá, không làm móp méo, chỉ đơn giản họ là người Nhật. Đó là những hàng người thẳng tấp chờ trả tiền, chờ xe, chờ tàu không chen lấn, không ồn ào, sống theo lối nhường nhịn lẫn nhau, sống theo cách luôn nghĩ đến người khác, tôn trọng và đối xử với nhau lịch sự, văn minh. Tất cả những gì hiện đại nhất, tiện lợi nhất hoặc to lớn nhất đều có thể mua được bằng tiền, bằng vật chất cho chúng ta, nhưng có lẽ chúng ta lâu lắm mới học bằng cách mà họ đã và đang sử dụng, đối xử với những tiện ích nầy. Chúng ta tất nhiên không thể kể hết đượ...