Họ cúi gật, ừ thì họ gật. Giật mình quây lại, họ là ai? Họ là những
người khuân, kẻ vác vali, hành lý cho khách đi xe buýt, họ cúi đầu cảm
ơn khách hàng khi sử dụng xe buýt của họ. Cái cách mà họ nâng niu vali
mình cũng đủ để làm hành khách mát ruột sướng lòng.
Họ thật lớn tuổi, chăm chỉ điều hướng cho từng vali tại quầy nhận hành lý, họ cố xếp cho ngay ngắn nhất, cho khách dễ dàng nhận hành lý nhất, không quăng ném, không cạy phá, không làm móp méo, chỉ đơn giản họ là người Nhật.
Đó là những hàng người thẳng tấp chờ trả tiền, chờ xe, chờ tàu không chen lấn, không ồn ào, sống theo lối nhường nhịn lẫn nhau, sống theo cách luôn nghĩ đến người khác, tôn trọng và đối xử với nhau lịch sự, văn minh.
Tất cả những gì hiện đại nhất, tiện lợi nhất hoặc to lớn nhất đều có thể mua được bằng tiền, bằng vật chất cho chúng ta, nhưng có lẽ chúng ta lâu lắm mới học bằng cách mà họ đã và đang sử dụng, đối xử với những tiện ích nầy.
Chúng ta tất nhiên không thể kể hết được những tiện ích, hiện đại mà xã hội Nhật trang bị cho người dân họ, nhưng quan trọng hơn cả là cái tích luỹ kinh nghiệm và phát triển theo chiều hướng quy cũ từ đó trân trọng giá trị đã đúng trong quá khứ đồng thời phát triển một cách thận trọng trên nền tảng đó với chiều hướng tốt hơn, tạo nền tảng vững chắc.
Tới đất nước nầy ta không khỏi ngạc nhiêu khi đâu đâu cũng như một kiểu giống nhau như đúc, từ những cái toilet, từ cách treo các vật dụng, bày trí, tất cả đều giống nhau răm rắp.
Không khó khi nhìn thấy những ngừoi già vẫn lao động, đều nầy thật quan trọng khi cảm nhận họ vẫn còn có ích, vẫn còn có thể phục vụ cho đất nước, có thể nói "tàn nhưng không phế". Đều này nói lên tính nhân văn của họ, họ tôn trọng từng con người, cho dù họ giỏi, không giỏi, trẻ khoẻ hay già yếu, đều được tôn trọng. Đất nước mà dân số già hoá đang ngày cành tăng. Điều này đúng ra cũng là một cách suy nghĩ hai chiều về một môi trường tốt để tồn tại lâu hơn một kiếp ngừoi và cũng lo cho thế hệ trẻ Nhật bản không tăng.
Họ gật gù đung đưa trong từng chuyến tàu điện, nhưng tuyệt nhiên không hề làm gây ồn ào làm ảnh hưởng đến ngừoi xung quanh. Họ không màng việc giành giật nhau từng cái ghế khi đi xe buýt, tàu điện. Họ nhận thức ghế là giành cho những ngừoi bệnh, bị thương, có thai hoặc có con nhỏ, tính nhân văn ở đây thật đáng ngưỡng mộ.
Nói gì đây và so sánh gì đây khi chúng ta không thể nhận thấy được sự xứng đang khi đặt lên bàn cân, đo đếm chỉ là cái cảm nhận trực quan khi sắp xếp đất nước con ngừoi tại đây.
Học hỏi là cách chúng ta rút ngắn khoản cách mà vốn rất rất xa nầy.
Chào Nhật Bản. Hẹn gặp lại
Nguyễn Cao Tín
Sân bay Narita - Tokyo - Nhật bản - 09 tháng 07 năm 2016

Nhận xét
Đăng nhận xét