Đó là một đêm trăng khuyết, ánh trăng đêm xé toạc những đám lá rậm rì rọi xuyên xuống khu đất trống bên hông biệt thự trắng, với hàng cây cao cao hun hút, và cây mít ngả nghiêng với những trái tròn xoe đầy gai nhọn và khô thốc như những cái sọ đã phơi sương lâu ngày. Ánh trăng sáng cũng xé toạc những tấm màn trắng toát treo hờ hững trên mấy cái khung cửa sổ cũng sơn màu trắng toát đã ngả vàng ố, và sần sùi như muốn tróc hết lớp sơn phủ, ánh sáng xuyên qua song cửa sổ vào in những vệt sáng trắng đầy ma quái xuống cái nền nhà màu đỏ như máu. Một đêm trong căn biệt thự u ám khuất sau hàng sứ trắng hồng xen lẫn những cây sứ trắng ngả nghiêng với những hình thù kỳ quái.
Vừa thả giỏ xuống sàn phòng khách, đoàn chúng tôi gồm bảy người lớn và bốn trẻ nhỏ mỗi người không ai bảo ai giành ngay cái ghế tre có nệm, mặc cho những tấm nệm lót xem chừng cũng đã cũ kỹ lâu ngày và mùi ẩm mốc. Ai cũng mệt nhoài sau một chuyến đi dài từ thành phố ra bãi biển Vũng Tàu. Đó là một chuyến đi không được sắp đặt trước, và cũng là chuyến tự túc.
Nghỉ được một lúc, thình lình có bóng người đàn bà dáng nhỏ thóp, mặc một bộ đồ màu xam xám đứng thấp thoáng trước hiên nhà. Anh Phương (người lái xe, và là người lớn tuổi nhất trong đoàn- tạm gọi Phương già) ngồi dậy và mệt mỏi nhoài người ngó ra hỏi :
- Cô là chủ nhà phải không ạ?
- Dạ vâng.
- Tụi cháu đã book rồi, tụi cháu có để tên lại, tên Nguyên đó cô, đêm qua đã gọi trước cho cô.
- Dạ vâng
Người đàn bà vẫn trả lời từng chữ một và không nhúc nhích khỏi vị trí đang đứng của mình. Anh Phương lại phân trần:
- Tụi cháu đi đường xa nên hơi mệt, chưa báo cô mà đã vào ngồi hết trong nầy. Thế cô vào nhà tụi cháu làm thủ tục nhận nhà luôn cô nhé.
Người đàn bà vẫn không nhúc nhích, mà chỉ đứng bên ngoài nhìn vào phòng khách khẽ nói:
- Cô cậu cho tôi xin chứng minh thư, tôi chỉ cần 2 cái là được rồi.
- Mà sao cô không vào nhà đợi xíu, tụi cháu gom lại đưa cho cô?
Người đàn bà vẫn không có tín hiệu nào muốn bước vào nhà cả:
- Cô cậu cho tôi xin giấy tờ, rồi tôi đi ngay, ngày mai chừng nào muốn trả phòng thì gọi tôi đến
Anh Phương cười cười rồi giục mọi người đưa chứng minh, anh bước ra mấy bước và đưa cho tận tay người đàn bà, nhận được giấy tờ bà cầm vội vã quay bước đi nhanh ra cửa, anh Phương gọi với theo:
- Cô ơi, thế mấy giờ ngày mai cháu phải trả phòng?
- Các cháu cứ thoải mái, trưa chiều mai gì cũng được.
Người đàn bà vừa nói vừa đi mà không quay đầu lại. Cả đám lấy làm lạ lắm nhưng cũng không ai nghi ngờ gì, vì mọi người nghĩ chắc cô ấy đang có việc gấp.
Quay vào phòng khách, anh Phương kêu lớn:
- Mọi người ai vào phòng nấy, ba mươi phút sau chúng ta sẽ tập trung tại phòng khách và đi chợ mua hải sản về party thôi.
Chúng tôi bắt đầu đứng dậy và nhìn quanh căn biệt thự cổ, có lẽ đã được xây dựng cách đây khá lâu, phía trước phòng khách là cái mái đón khá to có cái cầu thang xây gạch, lát đá đỏ, bắc xéo từ dưới đất lên trên tầng hai, hướng mái đón quay ra biển, gió biển lùa từng cơn vào đem hơi mát của hơi nước biển thổi vào khá dễ chịu, bên hông căn biệt thự có một cái sân khá rộng, trồng mấy cây mít và sum suê, cây nào cũng cao tám hay chín mét. Sát cửa sổ mở ra bên hông nhà có trồng hàng cây cau, thân cao chót vót mà lại trơ ra mấy cái quài cau đen đúa đã rụng gần hết trái. Phía sau nhà có một cây cổ thụ, lá xanh rì và thân xù xì cao và to, thân to một người ôm không xuể, cành to xòe và đưa ngang cửa sổ như cánh tay người dài thường thượt, bên phải căn nhà có một mô đất cao bằng cái bàn lớn, cây cối mọc um tùm như chưa từng được dọn dẹp.
Trong căn biệt thự có một phòng khách khá to và bốn phòng ngủ nằm đối điện cửa vào nhau, riêng hai phòng ngủ phía trước có hai cửa sổ nhìn thẳng ra biển và nhìn ra hành lang căn biệt thự, phía cuối căn nhà có cái gian bếp nhìn ra ngoài cây cổ thụ sau nhà khá dễ dàng qua lớp kiếng cửa sổ khá to.
Chúng tôi, không ai bảo ai mỗi người chọn một phòng, kéo vali quần áo vào phòng, chia ra như sau: Phòng anh Phương và vợ con phòng đầu tiên phía trước bên trái, phòng gia đình Nguyên phía sau, bên trái là phòng Tín (tác giả) cùng bé con gái 4 tuổi, đằng sau là phòng gia đình anh Phương (già) cùng vợ và con gái. Mọi người vừa mở cửa phòng định vào bỗng anh Phương (già) kêu lên:
- Sao cái cửa phòng nầy không mở được vậy?
- Nó bị khóa trái từ bên trong rồi.
Nguyên (người đặt biệt thự):
- Chờ em, em gọi người mở cửa, chắc họ quên khóa trái cửa rồi, mà chìa khóa có treo trên tường không anh?
- Anh không thấy đâu. Em gọi họ dùm anh.
Anh Phương (già) quay lại phòng khách ngồi chờ, Nguyên kéo cái điện thoại cầm tay ra bấm nút gọi và bấm loa lớn vì hai tay nó bận bịu với mớ bỉm sữa của đứa con trai nhỏ, mới sinh được chừng mười một tháng.
- Alô.
Giọng người đàn bà lúc nãy đứng ngoài mái đón vang lên. Nguyên nói lớn (vẻ khó chịu):
- Cô ơi! sao phòng số 4, cuối dãy bên trái bị khóa rồi, cô làm ơn mở ra cho tụi con sắp xếp đồ ạ!...
Giọng người đàn bà lạnh lùng và dứt khoát:
- Phòng đó đã khóa lâu rồi, không ai mở ra nữa… không được mở (hơi ấp úng)... cô cậu cứ tự sắp xếp, tôi không cho mướn phòng đó, không đồng ý cô cậu có thể dọn đi..
Rồi người đàn bà cúp máy. Cả bọn bực lắm, nhưng không ai muốn đổi vì phải dọn đi và phải mướn nhà khác rất tốn thời gian. Anh Phương (già) quyết định dọn qua chung với phòng Tín (tác giả), vì Hương (vợ Phương già) chỉ ở lại đến chiều, tối lại vào Sài Gòn cho chuyến đi khác.
Quái lạ, căn biệt thự rõ ràng là có bốn phòng, rất rộng rãi, mát mẻ, mà tại sao có một phòng lại khóa trái và không cho mướn, giá thuê phòng tính ra cũng khá rẻ mà như bình thường không thể tìm được cái biệt thự nào tốt hơn, mà rẻ hơn vậy, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, không ai giống ai, người thì nói đó là cái kho, người thì nói phòng đang hư, người thì nghĩ chắc họ ép giá mình, riêng Nguyên thì suy nghĩ rất khác mọi người, và hắn quả quyết có điều gì bất thường trong căn biệt thự nầy.
Từ lúc bước vào phòng khách, Nguyên đã cảm thấy ớn lạnh, cái lạnh không đến từ gió biển, cái lạnh đến từ không khí xung quanh căn biệt thự nầy, cái lạnh của sự mốc meo của một căn biệt thự lớn lâu ngày không được mở cửa, từ lúc book phòng hắn đã thấy ngờ ngợ, vì căn biệt thự rõ ràng rất to, bề thế mà giá thuê thì rẻ đáng kinh ngạc, cho đến khi bước vào hắn mới tin có bất ổn, giờ thì hắn không thể vận động mọi người thuê chỗ khác, vì không ai chịu nghe và hắn không biết dùng lý lẽ nào khuyên mọi người.
Nói về người tên Nguyên, Nguyên vốn sinh trưởng trong một gia đình khá giả, giàu có nhất nhì trong làng, quê hắn ở tận Long An, nhưng do gia đình khá giả, nên hắn sớm nắm trong tay tiền bạc, của cải cha mẹ để lại, và hắn cũng là con một trong gia đình, hắn sớm lao vào cuộc chơi tuổi mới lớn, khi vào năm ba Đại học hắn tỏ ra ngang tàn, ra Bắc vào Nam không chỗ nào hắn không tới, nhậu nhẹt bê tha tới nỗi bất kể ai khi nghe tới Mr. Nguyên đều khiếp sợ, không phải hắn dữ dằn, ác ôn gì, mà người ta khiếp sợ hắn vì mỗi khi nhậu vào hắn lại “giết”, hắn quyết “giết” chết bạn nhậu xong mới chịu về, niềm vui của hắn là thấy được bạn nhậu lê lết hết gốc cây nầy, đến gốc cây khác, để ói mửa, tựa như những người tưới cây, bón phân cho từng gốc cây vậy. Hắn hả hê lắm khi nhìn thấy đồng đội như vậy mà cũng lạ là khi uống rượu bia rất nhiều nhưng hắn không bao giờ xỉn cả, dường như rượu bia đối với hắn, chỉ là nước khoáng đựng trong mấy cái chai và dán nhãn Tiger, Heneken, Volka mens… vậy!
Rồi hắn cũng cưới vợ, và đẻ được 2 thằng con kháu khỉnh. Tới lúc đó, hắn mới dừng cuộc chơi lại. Đối với hắn chuyện ma quỷ là chuyện tào lao, không bao giờ hắn để tâm tới, vì vậy đừng ai dại mà nhát ma hắn.
Cho đến một ngày trước khi lấy vợ một năm, chính hắn đã gặp ma, nên cho tới nay chuyện gì hắn cũng đổ thừa cho ma quỷ.
Lần đầu tiên hắn gặp ma là năm hắn 28 tuổi. Hôm ấy, là ngày 13 - thứ sáu, một mình hắn về nhà Long An, sau buổi nhậu bù khú với bạn bè, hắn khập khiễng đi trên con đường đất chạy dài, ven hai bên đường cỏ dại mọc um tùm, dẫn vào nhà hắn, nó là một căn biệt thự xây như kiểu Pháp, bên trong nhà có 2 cây cột to tướng, được đục đẽo bằng gỗ Cẩm Lai (thứ gỗ quý và đắt tiền bậc nhất, nhì trong họ nhà gỗ). Thân to bằng hai người ôm. Căn nhà này không có ai ở. Đêm nay hắn chỉ muốn ghé ngủ một đêm, vì lỡ đã quá chén.
Hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để mở cái cổng sắt to đùng, và từ từ xô cửa vào, tiếng rỉ sét lâu ngày của cánh cổng kêu lên ken két, bỗng nhiên hắn giật thót tim khi có cái bóng đen từ trên cây me cổ thụ trước nhà, đâm sầm xuống người hắn, hắn kêu kinh sợ và quay lùi lại vài bước, định thần hắn quay lại nhìn, thì ra là con mèo mun đen của nhà ai nằm trên cây vừa mới phóng xuống khi thấy bóng người, nó phóng đi một đoạn, rồi quay nhìn lại, hai đôi mắt xanh ngắt, long lên từng tia giận giữ, nhe răng kêu thét lên mấy tiếng, hắn hoàn hồn, bực mình quá dậm chân thình thịch, con mèo sợ quá cắm đầu chui miết vào trong đám cây dâm bụt, sau khi kêu lên mấy tiếng nghe thảm não.
Hắn mỉm cười khoan khoái, lê mấy bước vào trong và đóng sầm cửa ngỏ lại, cánh cửa một lần nữa lại kêu lên ken két, thê lương. Hắn lê từng bước vào trong, tới hành lang phía trước căn biệt thự rộng rãi, hắn lục lục trong túi quần lôi ra chùm chìa khóa, đang loay hoay mở cánh cửa, chợt hắn nghe ớn lạnh lạnh trong người, vì có cơn gió nào đó vừa mới thổi vù vào vai ngay sau ót hắn, hắn rùn mình quay quay cái cổ và nhìn xung quanh rồi trong phút giây vô tình cái mắt liếc nhìn vào trong, qua khe cửa nhỏ, trong bóng tối mờ mờ, ảo ảo của ánh trăng khuya hắn rõ ràng đã nhìn thấy một bóng trắng, nó đang co rúm người ôm cái cột nhà và nhìn hắn trừng trừng, ánh mắt xanh ngắt, như hai đôi mắt con mèo lúc nãy hắn vừa gặp. Hắn một lần nữa thét lên kinh hãi và đánh rơi luôn chùm chìa khóa trên tay rớt xuống đất nghe leng kẻng. Trong phút chốc, cái bóng trắng cũng thoát trèo nhanh lên trên và mất dạng trong bóng tối phía trên mà ánh trăng cũng không thể chiếu tới được. Hắn quay phắt, bỏ chạy năm bảy thước, thì hắn lại dừng lại, thở hỗn hển định thần lại.
Hắn quay đầu lại, từng bước tiến trở lại hành lang, nơi chìa khóa vừa rơi xuống, hắn sợ sệt đưa mắt nhìn vào khe cửa nhà, thì lại không thấy gì nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm và lảm nhảm trong miệng, tự trách mình hoa mắt, mỉm cười hắn cúi người mò mẫm chỗ rơi chìa khóa, rồi trong khoảnh khắc hắn cũng mò thấy cái chùm chìa khóa ngay dưới chân mình nhưng lạ thay, hắn cũng vừa chụp thêm cái bàn tay ướt sũng của ai đó cũng đang giữ chùm chìa khóa, hắn như bị điện giật té ngã ngửa ra ngoài, lăn lốc khỏi hành lang và lọt xuống đám cỏ phía dưới.
Lồm cồm bò dậy sau cú ngã đau, hắn cắm đầu chạy một mạch ra tới cổng rào, và hắn sợ đến nỗi ba chân bốn cẳng phóng luôn ra khỏi cái rào dâm bụt, mà chưa kịp mở khóa cửa ngõ, trên tay hắn vẫn nắm chặt chùm chìa khóa, hắn cắm đầu chạy thật nhanh trên con đường đất dẫn ra thị xã mà lúc nãy hắn đi vào, con đường đất nhỏ xíu chỉ vừa bước chân người đi, mà ai ai ở đây cũng biết, mỗi buổi chiều đuổi đàn vịt về chúng nó phải xếp hàng từng con một, con nào vượt xin đường chỉ có nước rơi tõm xuống ruộng nước hai bên. Lúc vào hắn bước đi khá khó khăn, nhưng lúc nầy hắn chạy một mạch như diễn viên xiếc thăng bằng vậy, chỉ có đôi lúc hắn trượt té xuống ruộng lại lồm cồm bò lên bờ, rồi lại rớt xuống đúng như người ta hay nói: “Lên bờ xuống ruộng” là vậy. Kể từ đêm kinh hoàng ấy, hắn đâm ra sợ, hắn sợ tất cả những gì xung quanh hắn.
Nghe vợ hắn (là con Coq NL Tiger) nói: “- Ảnh kì lạ lắm, tối ảnh ngủ thằng ku đánh rắm cái “ủn”, ảnh cũng giật nẩy mình, chạy ra khỏi mùng như ma đuổi vậy!”
Hôm nay đứng trong căn biệt thự nầy, hắn cảm thấy rùng rợn, nhưng vẫn giả lả cho mọi người cảm thấy không khó chịu. Mọi thứ sắp xếp xong đâu vào đấy, anh Phương sắp xếp mọi người: anh Phương (già), Nguyên, chị Hương (vợ Phương (già)), coq NL tiger (Vợ Nguyên), đi chợ mua hải sản, chuẩn bị party chiều.
Sao buổi party gồm có: ghẹ, tôm tít, cá bốp, lẩu thái, ốc hương hấp gừng do chính chị Hương nấu, dưới sự hỗ trợ của mọi người, quá trưa thì bữa tiệc hoành tráng cũng xong, anh em đang say sưa với chai rượu Chivas 12 do anh Phương tài trợ. Nguyên đứng dậy vào phòng đi toilet, vừa mở cửa phòng hắn thốt lên kinh hãi, khi nhìn qua cửa sổ kính trong ra khu vườn bên hông nhà, hắn thấy có bóng người đàn ông mặc đồ xám nhe cái răng trắng toát cười nham nhở. Mọi người giật mình chạy lại hỏi hắn, và đỡ dậy, hắn ú ớ, tuột ngã quỵ vịn vào cửa sổ, mồm không nói nói thành lời được nào, tay chỉ chỉ vào cửa sổ, mọi người quay nhìn theo tay hắn, ông lão đang cầm cây chổi cũng dừng quét và chau mày vì nghe tiếng hét của hắn, thì ra chỉ là người quét sân đang dọn dẹp lá cây. Mọi người không ai nói với ai, người thì cú vào đầu hắn, người thì phì cười rồi bước ra, người thì đá hắn một cái, riêng hắn thì cảm thấy xấu hổ, bẻn lẻn, bụm bụm chạy tuột vào Toilet đóng ầm cửa lại vì hình như hắn không cần đi toilet nữa vì đã làm một vũng trước cửa rồi, âu cũng mát mẻ cửa nhà...
Thay xong quần khác hắn trở lại bàn nhậu, cặm cụi ăn ăn không nói với ai câu nào nữa, mọi người cười nói vui vẻ, tiếp tục cuộc vui, mà cũng không quan tâm gì sự cố ấy nữa, cuối chiều khi tiệc cũng sắp tàn, chị Hương xin phép mọi người ra về theo xe Hoa Mai. Nguyên nhanh nhảu tiễn chị ra tận xe, quay vào thì mọi người cũng đã dọn dẹp sạch sẽ bàn ghế. Tín là người dọn và lau bàn sạch sẽ nhất (kaka).
Đồng bọn nằm phè ra xem ti vi, lúc nầy trời đã ngả sang màu vàng rực báo hiệu buổi chiều tàn trên biển, ánh mặt trời đổ lửa đỏ rực cả đường chân trời, phía xa xa là mấy con tàu xanh, đỏ lơ ngơ láu ngáo, chầm chậm trôi đi, nhạt nhẽo. Rồi buổi tối cũng kéo đến nhanh chóng, nhắm nháy vậy mà cũng hơn sáu giờ chiều, mọi người quyết định nghỉ một đêm cho khỏe để sáng mai cùng đi tắm biển sớm, ai cũng nhất trí, không ai phản đối.
Ai lại vào phòng người ấy, tự vệ sinh và tắm rửa. Tín (tác giả) nằm khoan khoái trong bồn tắm, để mặc cho nước chảy róc rách qua cái van nước cũ kỹ xuống bồn và tràn ra ngoài, nhắm nghiền mắt lại để thưởng thức hơi nóng của nước. Bỗng hắn giật bắn mình khi nghe bên ngoài cửa nhà tắm, lúc to lúc nhỏ tiếng than khóc, kêu gào như tiếng ma oán, chốc chốc lại có tiếng cào cào cửa nghe thật rùng rợn, nhưng do hắn chẳng sợ ma quỷ, nên cầm một ca nước tạt vào cái khe dưới cửa, tức thì tiếng kêu la kia im bặt, nhưng thay vào đó kèm theo là tiếng la oai oái của thằng Nguyên và đồng bọn định nhát ma:
- Đờ mờ ướt cái điện thoại của em nè thằng tró!!!
Và có mấy tiếng nói khác nữa, Tín cười quay lại bồn tắm thả mình vào và nhắm mắt lại... Buổi tối anh em quây quần bên nhau chơi xì dách, mở 5.000/10.000 đồng, tới tận khuya. Nguyên bỗng nhiên đứng dậy, để mặc anh em đang cười cười, nói nói rôm rả, mở cửa bước ra ngoài, hắn không quên mang theo cái bật lửa và điếu thuốc “con mèo” vừa mới xin của thằng Tín. Hắn bước hẳn ra ngoài sân, tiếng gió rít từ biển thổi vào hiên nhà, mang theo hơi mát lạnh, rùng mình một cái hắn, nép người vào mép cột, chụm tay bật lửa đốt điếu thuốc, mắt hắn nhìn ra ngoài biển, ngắm đèn pha của những chiếc tàu thuyền đánh cá, câu mực cứ loang loáng cả vùng biển. Đứng được một lúc hắn quyết định táo bạo là đi một vòng căn biệt thự, vì hắn muốn khám phá căn phòng bí ẩn luôn bị khóa ẩn chứa điều gì?
Hắn lừ đừ như con mèo đang rình chuột dò từng bước một tiến vào khoảng sân bên hông nhà, dưới ánh đèn vàng khè, hiu hắt ra từ những nhà bên cạnh, bóng cây mít đổ xuống mặt đường lót gạch đỏ in hằn những hình thù kỳ quái, hắn nhẹ nhẹ cẩn thận từng bước lần mò đi hết khoảng sân bên hông nhà từ từ tiến vào phía sân sau, cũng là một khoảng sân đất khác, nhưng tối hơn vì đèn bên nhà không rọi tới được, bóng hắn đỗ dồn trước mặt, vặn vẹo dài thượt, ở phía cuối đầu bên phòng khóa trái bên kia, cũng có cái cửa sổ và cửa ra vào nhìn ra sân sau, cánh cửa màu gì hắn cũng không nhìn rõ, vì khoảng sân sau mờ mờ ảo ảo trong tiết trời se lạnh, sương đêm bóc lên, cuồn cuộn trắng bệt, và là đà trôi theo những ngọn gió đêm. Tiến gần hơn đến cánh cửa ra vào một cánh, hắn lắc nhẹ tay trên nắm khóa lạnh ngắt, nhưng dường như nó cũng bị khóa bên trong. Hắn hít một hơi thật sâu để lấy lại tỉnh táo, rồi mò mẫm từng bước tiến lại gần cánh cửa sổ, trên kính là lớp giấy báo dán kín và đã tróc đi vài tờ do thời gian, phía sau lớp kính và lớp giấy báo ấy là một lớp màn trắng đã ngã vàng, bên trong đồ đặc trong phòng khá cơ bản, mắt hắn lia qua góc nhà, chỗ có cái bàn viết bổng hắn chợt giật thót mình, vì phía bên trong căn phòng khóa kín ấy, có một bóng người thiếu nữ xõa tóc, mặc một bộ đồ trắng, khuôn mặt trắng toát, nhợt nhạt, hai mắt đỏ hoe như máu, nhìn hắn trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, ú ớ không thành lời, hắn quay phắt ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vừa được năm ba thướt thì chân hắn khựng lại vì nhìn lên cành cây xanh um tùm, hắn lại thấy cô ấy đang treo ngược đầu xuống, kiểu trồng chuối, hai tay buông thõng đung đưa, lắc qua, lắc lại, mắt mở trừng trừng nhìn hắn, miệng thì ôi thôi toàn máu, chảy thành dòng dài xuống đất, hắn giờ đây quá đỗi khiếp sợ, không lết nổi nữa, hắn quỵ ngã xuống, đầu hắn úp xuống đất, bất tỉnh...
Bên trong nhà, đồng bọn hắn đang say sưa sát phạt nên cũng không để ý sự bất thường, khi vắng mặt hắn khá lâu, mãi đến hơn 1h sáng, mọi người mới tàn cuộc chơi. Không thấy hắn, mọi người túa ra tìm và cuối cùng cũng phát hiện ra hắn đang ngồi gục trong gốc cây xanh to sau nhà, miệng hắn còn ngậm một đống rơm mục nát bằng nắm tay người lớn, hai mắt mở trao tráo, cả người sình đất bám đầy.
Mọi người cõng hắn vào trong, dội nước cho tỉnh, một lúc sau hắn mới tỉnh lại, vẻ mặt thất thần, hai hố mắt lõm sâu. Hắn nhìn mọi người rồi lê từng bước vào phòng trước sự ngỡ ngàng và hàng ngàn câu hỏi của mọi người. Vợ hắn thì khóc thút thít. Hắn trở ra sau khi rửa mặt, thấy da hồng hào hơn đôi chút. Hắn lại ngồi xuống bàn, cầm con tôm tít lên, chấm sâu vào muối tiêu chanh, bắt đầu ăn, mọi người chăm chú nhìn hắn, hắn bắt đầu kể:
- Cái nầy nó có trứng ăn mới ngon
- Bà nội, tao đâu nói tôm tít có trứng ăn ngon, mày gặp gì ngoài đó mà người ngộm ra vậy? Thằng Tín nói:
Nhưng không, hắn chỉ ăn, hắn ăn hết nguyên nồi tôm tít còn lại sau buổi party chiều, hắn chuyển qua ăn ghẹ (còn lại 4 con), đồng bọn thấy vậy cũng nhào vô ăn, hắn chỉ kết thúc sự ăn sau khi đã làm thêm hết ba chén lẩu nóng mà thằng Tín hâm lại cho hắn.
Ăn xong, hết mấy nồi. Ngồi hắn xỉa răng, quây quần là đám đồng bọn trố mắt ngạc nhiên.
Hắn từ từ kể lại.... bla bla bla, két, kịt kịt, bạch bạch, ót ót... -> cuối cùng chui vô gốc cây.
Muốn biết kể gì mốt gặp hắn, hỏi đít xệ kể cho mà nghe nhé.
Truyện ma theo phong cách Châu Tinh Trì anh ơi, hay hay quớ :)))
Trả lờiXóa