Chiều
đón cơn mưa, cái mưa Sài Gòn cứ ầm ập, vồn vã như ném những tấm lưới to,
lấp lánh bao bắt mọi người. Loi ngoi, lót ngót vì phải vụng về trùm áo
nhựa, vội chân núp vào mái hiên nhà ai tốt bụng cho ghé trú mưa, rít hơi
dài đắng két, tôi lại nhớ.
Cái mưa ngày ấy cũng mãnh liệt, vội vàng như vậy, mà mỗi lần mưa đến là cứ ùa ra sân mà không kịp thay lấy cái quần, cứ vậy mà u ùa ra tắm, nhớ cái man mát từng ngọn gió ùa vào kéo theo đám mưa nghịch ngợm lại bắn tung toé cả sân nhà. Mát thật, nằm giữa dòng nước cứ cuộn cuộn chảy từ vùng đất cao xuống thấp mà cứ mong mây đen kia đừng hết, dừng dội vội vàng để cái thích thú tắm mưa đừng kết thúc quá sớm, ngậm một ngụm nước mưa mà ngày đó cứ tin là nó tinh khiết đến ngọt lịm... Rồi cứ mặc cho những giọt mưa cứ lã chã, bồm bộp xuống mặt, nhắm mắt lịm đi như muốn buông lơi lã tâm hồn về phía đâu xa xăm ấy... Cái cảm giác thật khó nổi. Lớn rồi, cái mưa không còn ngọt ngào như ngày trước mà lại trở thành cái khó chịu, cái bực bội mỗi lần phải đội mưa đi về, phải chăng gánh nặng cuộc sống đã thay đổi cái tâm vốn thiện ở mỗi con người chúng ta? Thôi thì nhanh nhanh về để gặp được mấy khuôn mặt thương thuộc, mà thiếu hết một cái thương nghĩ cũng buồn mà da diết lắm... mà cũng nhớ nhiều lắm...
Sài Gòn 16-8-2015
Nguyễn Cao Tín
|
Chó có nhiều loại. Mà cũng lạ lắm, chó hùa là loại chó khốn nạn nhất trong các loài chó, nó còn nguy hiểm hơn nhiều nhiều lần so với cho sói hay chó săn, đặc tính nó không cắn người khi cần thiết, mà nó lại cắn người mọi lúc mọi nơi, bất cứ lúc nào có cơ hội là cắn, bất cứ lúc nào có con chó nào khác phất cờ, là nó cắn xé thôi. Cuộc đời ghét nhất là loại chó hùa. Người ta nói mũi chó rất nhạy, nó có thể đánh hơi chính xác thứ gì nó muốn, thậm chí nó đi tè ở đâu nó cũng đánh hơi được, bất kể lúc nào, hoặc đôi lúc chỉ cần con chó cái đi ngang qua là nó đã đánh hơi được liền. Cũng là loại chó, chó hùa nó lại không giỏi đánh hơi, bù lại lỗ tai nó thính vô cùng, nó đang làm công việc gì chỉ cần nghe đâu đó tiếng động, hay tiếng ai đó nói chuyện từ rất xa là nó chúi mũi vào và lợi dụng cơ hội để cắn. Chó hùa cắn không để lại vết thương trên da thịt mà đôi lúc chỉ để lại vài vết thương lòng, khó phai, khó xóa, để lần sau người ta chỉ cần thấy nó lảng vản đâu đó gần mình là tự độn...

Nhận xét
Đăng nhận xét