Cuộc
sống cứ xoay vòng, con người cùng ngụp lặn theo dòng chảy của thời
gian, của dòng đời. Chớp mắt vậy mà cũng đã ba mươi mấy cái tuổi xuân.
Nhìn lại một nữa đời quần quật với miếng cơm, manh áo, thấy lúc mà buồn
lúc cùng vui. Thương lắm cái tuổi thơ không tài sản, không tiền bạc,
chân lấm, tay bùn. Ấy mà vui!
Nhớ lại cái thuở ngày một buổi ôm cặp tới trường, cứ vui thích nhất là lúc u oà ra buổi tan trường về. Nhào vô là chỉ có móc đất dưới ao mà nhào mà nặn ra con nầy con kia, mà đâu ra con gì, thế mà vui. Có những chiều ngủ quên trên trong đống rơm trên đồng với cánh diều đã nhẹ gió, đứng im thin thít, chờ kéo xuống bởi câu gọi thân thương của Cha. " Tín ơi! Ăn cơm nè con", chồm dậy quay ngoắt lại chỉ còn lại những làn khói bếp đu đưa khỏi mái lá nghèo như chưa muốn rời đi, chỉ còn lại dắt dẻo theo ôm ấp quây quần mấy dĩa thức ăn thơm phức trên bàn mà chính tay Cha tự nấu. Đấy là những buổi chiều, ngong ngóc đợi Cha quay lại, tay thì cầm một nắm lúa đọt non mà vị ngòn ngọt của nó nhắc mà vẫn nhớ. Rồi cũng được Cha thưởng cho mấy cái bánh nhỏ xíu mà ngon lạ thường. Thèm lắm vị chua lè lưỡi cái canh chua Cha nấu, cái chua của lá me đầu mùa non mơn mởn, cái vị ngọt ngất của con cua đồng được móc ra từ cái hang sâu hoăng hoắc, kèm vị đăng đắng của con cá trắng và gòn rụm của các con tép nhỏ xíu. Đó là những buổi trưa hè đổ lửa mà nằm dài trên đống lá tràm, man mát đánh một giấc thật dài, giữa tiếng lá cây cọ cựa vào gió nghe xào xạc. Tiếng quê trưa im lìm tới nỗi có thể nghe tiếng bơm tim lên từng mạch máu từng hơi thở nghe cứ e e é, rồi đó là tiếng cọc cạnh của bác chèo ghe cứ lâu lâu lại tỏm tẻm gỡ từng con cá rô, cá trắng mắc vào lưới. Xa lắm rồi những ngày của tuổi thơ khe khẽ và long lóc của tôi...
Sài Gòn khuya 14-4-2014
Nguyễn Cao Tín
|
Chó có nhiều loại. Mà cũng lạ lắm, chó hùa là loại chó khốn nạn nhất trong các loài chó, nó còn nguy hiểm hơn nhiều nhiều lần so với cho sói hay chó săn, đặc tính nó không cắn người khi cần thiết, mà nó lại cắn người mọi lúc mọi nơi, bất cứ lúc nào có cơ hội là cắn, bất cứ lúc nào có con chó nào khác phất cờ, là nó cắn xé thôi. Cuộc đời ghét nhất là loại chó hùa. Người ta nói mũi chó rất nhạy, nó có thể đánh hơi chính xác thứ gì nó muốn, thậm chí nó đi tè ở đâu nó cũng đánh hơi được, bất kể lúc nào, hoặc đôi lúc chỉ cần con chó cái đi ngang qua là nó đã đánh hơi được liền. Cũng là loại chó, chó hùa nó lại không giỏi đánh hơi, bù lại lỗ tai nó thính vô cùng, nó đang làm công việc gì chỉ cần nghe đâu đó tiếng động, hay tiếng ai đó nói chuyện từ rất xa là nó chúi mũi vào và lợi dụng cơ hội để cắn. Chó hùa cắn không để lại vết thương trên da thịt mà đôi lúc chỉ để lại vài vết thương lòng, khó phai, khó xóa, để lần sau người ta chỉ cần thấy nó lảng vản đâu đó gần mình là tự độn...
Nhận xét
Đăng nhận xét