Mùa bay của lũ đom đóm lại về trên cái xứ lạ, đất của miền quê yên ả mà con người trìu mến gắn cho cái tên Bến Tre, miền đất thân yêu cũng giống như con người nơi đây vậy.
E ấp trong cái nắng trưa gắt trên tuyến đường từ Sài Gòn về Bến Tre, em khe khẽ tựa đầu vào vai tôi, nhẹ nhàng xin tôi một ít bóng che, làn da em tráng nõn nà cũng ửng hồng lên vì nắng, vì gió, em nói rằng em không sợ đen khi tôi nhẹ cáu gắt em không mặc thêm áo đi nắng, em cười mỉm, nhỏ nhẹ đưa hai cánh tay vào sau lưng áo tránh đi cái nắng như ngoan ngoãn đồng thuận với ý kiến tôi.
Hai đứa dừng chân trên chuyến đò đưa nhau qua sông tiến về Bến Tre. Em nhìn xa xăm tận những cồn cỏ xanh mướt mà ước ao một mái ấm cho uyên ương trẻ, em ước ao có một khoảng không gian nào đó mà chỉ có hai đứa, ngày quấn quýt lấy nhau, quên đi thời gian và vật chất, để thỏa mãn niềm đê mê về một thứ tình cảm, một thứ tình yêu mà cả hai đều dành cho nhau trọn vẹn.
Em đã từng thỏ thẻ vào tay anh rằng. Em muốn rằng sinh nhật của anh, năm nào cũng có em và năm nào chỉ em là người bên cạnh anh. Em muốn rằng tình yêu của mình là mãi mãi giống như vạc hoa đèn cây nổi trôi trong một bát nước tròn, 2 bông hoa em tự thiết kế cho chỉ mình tôi và lung linh dưới ánh trăng sáng, hai đứa tựa đầu vào vai nhau, nhìn lọ hoa em tự cắm cho tôi, có những cái hoa hồng nhỏ xíu với dòng chữ: Mừng sinh nhật anh! Đó là sinh nhật lần thứ 25 của tôi, và lần đầu tiên tôi biết được ý nghĩa của ngày sinh nhật.
Con đường dẫn vào nhà đồng nghiệp em loanh quanh như con rắn nằm trườn ra, mà xa thăm thẳm, tôi và em có đôi lần suýt té. Qua bao nhiêu khúc quanh, bao nhiêu gập ghềnh tôi và em cũng tới nơi.
Đó là một khu chợ quê, chắc có lẽ đó là khu chợ tự phát, nhìn mấy cái bàn gỗ cũ kỹ xộc xệch, rồi mấy cái rổ bằng tre nứa… mà cũng vào giờ tan chợ sáng nên không khí cũng vắng ngắt. Tôi và em dừng chân tại nhà một người bà con của bạn em, rồi ba đứa lại tiếp tục chuyến đi về nhà bạn em cách đó chừng ba mươi phút xe máy. Từ xa xa, ngôi nhà ngói vách gỗ nằm lọt thỏm trong đám cây um tùm, có những con rạch lượn quanh nhà, mà nước cứ vàng vàng óng ánh, tiếng miền quê đặc trưng chắc hẳn là tiếng của mấy con ngan, vịt xiêm, gà trống, hoặc gà mái nghe thật vui vui tai.
Sau khi chào hỏi, em thúc dẫn đi rửa mặt, nước lấy từ mái ngói mà màu đỏ của ngói cũng đã chuyển thành màu xám đen xịt, nước chứa trong cái lu sành cũ mà mùi nước thì cứ hanh hanh của mùi khói bếp mà mát lạnh như được ướp đá lạnh từ trước, chúng tôi được giải khát bằng nước mát nấu chính và mấy trái ổi đựng trong rổ tre trồng mép bờ ao ngay cạnh nhà.
Em và tôi cũng mau chóng bắt nhịp được cuộc rượt đuổi mấy con ngan (vịt xiêm), người nhà quê thật thà mà hiếu khách, họ chặn bắt vịt để đãi khách, vì họ cũng không có món gì đặc biệt hơn nữa, mà âu cũng là cái tình cái nghĩa, mặc cho mấy con vịt cứ chao lặn như ráy cá, bắt rất khó khăn, chúng tôi cuối cùng cũng theo bắt được một con đen tuyền mà mập mạp.
Bữa cơm chiều với đứa con gái đi làm xa và mấy vị khách từ chốn thành thị về cũng mau chóng được tươm tất dọn ra với cháo vịt và gỏi vịt, chúng tôi cảm ơn và dùng bữa một cách ngon lành.
Thời gian như trôi đi chậm chạp ở cái vùng nông thôn nầy, ý nghĩa của từng giây từng phút cứ trôi qua và vô cùng thi vị, cái thi vị về cuộc sống, cái thi vị về không khí, cái sảng khoái của cái không khí trong lành không khói bụi tạo cho con người cái cảm giác gần gũi nhau lắm, cái cảm giác giữa con người và con người với nhau, đó là mối quan hệ thân quen. Sống chốn thị thành ít khi chúng ta có đủ thời gian để tìm hiểu về những thứ chung quanh mình, là sự lạnh nhạt, hờ hững đã trở thành thói quen ngấm ngầm nó trở thành những chứng bệnh mà xã hội nhức nhối ngày nay, bệnh vô cảm. Nếu lấy thời gian làm thước đo trong cuộc sống thì không bao giờ đúng cả, thời gian luôn xoay xoay nhưng vẫn ưu ái quay thật chậm nếu ta ở những miền quê nầy, cái cảm giác đón hoàng hôn về sẽ trọn vẹn hơn và chúng ta làm được nhiều thứ hơn hết.
Cái mùa của nước lên.
Cái mùa mà mấy con gà Tre nhảy lên cây làm ổ, mà tôi cũng chứng kiến được cảnh cả trăm con gà tranh nhau chọn những cành cây chắc khỏe để ngủ qua đêm, nó cứ đổi từng cành, từng cành cuối cùng lên tới gần ngọn cây lúc nào không biết, cái tối chệnh choạng làm thứ giống gà không bao giờ thấy đường, cũng lắm lúc mấy con nhỏ hơn yếu hơn bị mấy con khác chen lấn té xuống bay xầm xập, tiếng gà chen nhau chíu chít buổi chiều hôm ấy làm tôi chẳng bao giờ quên được.
Tôi và em tựa vào nhau để truyền cái ấm áp cho nhau và nhen nhóm đám lửa củi già cháy bùng bùng trong đêm, nấu cho nhau từng ấm nước để tắm, em tựa đầu vào vai tôi nhìn xa xăm lắm, nhìn những con đom đóm đua nhau vẽ lên khoảng không gian tối mịt từng mảng sáng cong dài chao lượn, cứ nhấp nháy trong đêm, khoảng không gian tuyệt vời đó có lẽ đã là vết hằn cắt sâu vào tâm thức của tôi, mà quan trọng hơn nó cũng cứa vào tim tôi một nỗi đau, nỗi đau của sự chia ly không bao giờ xóa mất. Trong cái ánh sáng nhập nhòe của bóng đèn tròn dây tóc cũ kỹ, và dưới cái ánh sáng vàng ươm lấp loáng của đống củi cháy bùng, khuôn mặt em toát lên một vẻ đẹp diệu kỳ, cái nét đẹp của cô gái dậy thì, nét đẹp của người con gái biết yêu lần đầu, tôi và em đều là những kẻ phiêu lưu trong tình yêu mà nơi đó không có chỗ cho sự dối trá, em đến với tôi bằng cả trái tim, em trao cho tôi cái quý giá nhất của người con gái đó là tình yêu đầu đời, tôi cũng vậy, tôi tiếp nhận em bằng tình yêu chân thành. Trong khung trời bình an, dưới cái gió nhè nhẹ mà lạnh lẽo, có sương đêm phủ trắng khoảng trời riêng của hai đứa, trong không gian thêu dệt thêm màu sắc lóng lánh của lũ đom đóm lúc rõ lúc nhòe, tiếng nháy bầu rỉ rả trong đêm, kèm theo tiếng côn trùng thi nhau ca lên những bản nhạc tình buồn bã nhất. Trong khoảng không gian ấy, tiếng tim tôi gõ mạnh mẽ nhất, tôi yêu em từ dạo đó. Tôi dành cho em tình cảm thật thà chân chất nhất, khoảng trời bỗng hóa thành khoảng không gian tương lại mà ai đứa cùng gặp nhau, hai đứa cùng ước mơ về một mái ấm gia đình, có em có tôi, có những đứa con thơ và hạnh phúc. Gần hai mươi năm không gặp lại em, hai đứa chắc có lẽ không còn cảm giác xưa nữa, nhưng những kí ức ngot ngào về khoảng thời gian ấy, khoảng trời riêng ấy vẫn còn tồn tại trong tim của mỗi người.
Đường đời thênh thang rộng, em bước đi khi bóng xế tà, em tiếc thương mãi chừng ấy năm cho một mối tình, ngày chia tay em không buồn không khóc, em chỉ thầm chúc phúc cho anh, có lẽ tình thương cho anh là thật sự, em không giận không buồn nếu anh hạnh phúc mà người vợ anh không phải là em. Em lặng lẽ nhìn anh bước nhanh và bước xa trong cuộc sống, sự nghiệp, em lặng lẽ quay về với nỗi cô đơn, trống trải, em ôm ấp mối tình đầu thiêng liêng và trân trọng, em khép tâm tư mình vào một góc nhỏ tâm hồn, rồi thời gian cứ trôi trôi mãi mãi, tâm hồn em vẫn con đó. Nó như vết dao đau đâm vào tim mãi mãi không bao giờ lành. Năm năm quen nhau, khoảng thời gian không nhiều, không ít nhưng nó chứa đựng biết bao nhiêu là kỉ niệm giữa anh và em. Giờ, người sắp lên xe hoa ấy, cầu chúc em hạnh phúc, cầu chúc mái ấm mới của em. Sự tiếc nuối mãi mãi là thứ ngôn từ của những kẻ phản bội, sự tiếc nuối sẽ giầy xéo lương tâm và tâm hồn của những ai không vô tâm vứt bỏ ký ức của chính mình. Đó là sự gian dối khi bảo rằng đó chỉ tại nghiệp đạo chẳng lành…


Nhận xét
Đăng nhận xét