Bàn về cái ‘Hẳng bà mò’ “Cục cưng của mẹ, cục cưng của mẹ, đố con cái này để làm gì?’’ Vừa nói mẹ vừa chỉ vào từng cái một, nào là mắt, nào là tay nào là cái miệng nhỏ xíu xinh xinh, cái miệng hình trái tim đỏ thắm… hơn bốn mươi, hay năm mươi năm sau, cái miệng hình trái tim ấy lại chổng đầu xuống đất, môi dảnh lên, chu ra để cong đít mà chửi người ta, những ai đụng tới nó. Nó quên đi lời mẹ nó dặn, cái miệng là dành để ăn, dành để nói những lời hay ho, cái miệng dành để cười và dành để khen đời, khen người, mẹ nó nói chẳng sai, nhưng chỉ nó hiểu sai thôi. Cái miệng xinh xắn ngày nào giờ tru tréo chửi người ta, chửi những người đã làm thiện chừng ấy năm mà không một lần đòi hỏi thù lao, dẫu biết rằng chuyện cãi ý trời mà hành đạo là sai với quy tắc vận hành của vũ trụ, sai với cái nghiệp mà một người đã vay thì phải trả, ở đây, ngay thời điểm này họ phải trả giá cho những hành vi, những việc họ đã làm sai kiếp trước, họ phải chịu cảnh câm, điếc, không đi được, ...
MƯA BỐN MÙA Mưa bốn mùa của nỗi nhớ đong đầy chất chứa một bản tình ca thắm đượm yêu thương, yêu thương con người chân chất, chân thật, con người của loài hoa có cái tên cao sang thấm đượm hương vị của sự yêu thương, mưa bốn mùa mang hoa về trên cây ấy cũng quanh năm bốn mùa thơm ngát. Tên của một loài hoa ngọt dịu, ai nhắc đến cũng cảm thấy nhẹ hẵn lòng, loài hoa cứ ung dung lắc lư từng tán lá xòe ra trong gió, cứ nhè nhè, líu tíu những âm thanh. Ai một lần được ngồi dưới tán hoa, cũng cảm thấy tâm hồn dịu lại, cuộc sống bỗng dưng chậm lại, hoa của bốn mùa mà. Loài hoa được trân quí mà ít người biết đến vì hoa không khoe sắc, không làm người ta thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên, hoa của sự nhẹ nhàng, êm dịu, nhìn những cánh hóa xinh tươi, từng cánh mà tông màu cứ nhạt nhạt, thanh khiết, có người thoáng qua, nhưng chẳng để ý, nhưng có những người thật sự cảm xúc về loài hoa đó, họ mới có thể nán chút dừng lại và ngắm, mùi hương hoa như tưởng thưởng những ai thật sự biết trân quí, ...