MƯA BỐN MÙA
Mưa bốn mùa của nỗi nhớ đong đầy chất chứa một bản tình ca thắm đượm yêu thương, yêu thương con người chân chất, chân thật, con người của loài hoa có cái tên cao sang thấm đượm hương vị của sự yêu thương, mưa bốn mùa mang hoa về trên cây ấy cũng quanh năm bốn mùa thơm ngát.
Tên của một loài hoa ngọt dịu, ai nhắc đến cũng cảm thấy nhẹ hẵn lòng, loài hoa cứ ung dung lắc lư từng tán lá xòe ra trong gió, cứ nhè nhè, líu tíu những âm thanh.
Ai một lần được ngồi dưới tán hoa, cũng cảm thấy tâm hồn dịu lại, cuộc sống bỗng dưng chậm lại, hoa của bốn mùa mà.
Loài hoa được trân quí mà ít người biết đến vì hoa không khoe sắc, không làm người ta thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên, hoa của sự nhẹ nhàng, êm dịu, nhìn những cánh hóa xinh tươi, từng cánh mà tông màu cứ nhạt nhạt, thanh khiết, có người thoáng qua, nhưng chẳng để ý, nhưng có những người thật sự cảm xúc về loài hoa đó, họ mới có thể nán chút dừng lại và ngắm, mùi hương hoa như tưởng thưởng những ai thật sự biết trân quí, biết cảm nhận vẻ đẹp từ bên trong, vẻ đẹp tâm hồn, sự quyến rũ của mùi hương hoa, nồng nàn và cuống hút.
Tôi như là kẻ giang hồ, một lần lầm lỡ trót bước vào, lại bị cuống hút vào vẻ đẹp đó, mùi hương đó, thật sự khó để tìm đường ra, dù rằng lối ra ở ngay trước mặt, nhưng tâm hồn lại lẫn quẫn theo đó mà không thể thoát ra được.
Dẫu biết đường dài, và đường đi không là của riêng ta, hay nói chính xác con đường sẽ dẫn đến lối cụt, mà sao tâm hồn ta vẫn lang thang như muốn tìm hương ngụy hoa cũ, loài hoa cứ hằng đêm loại về bên ta, bên giấc ngủ đầy mộng mị, và có một hôm nào đó, chợt bừng tỉnh giữa đêm khuya tỉnh mịt, ôm gối mộng một mình mà tiếc nuối khoảng thời gian như trong mơ, tiếc nối về cả những gì đã làm và chưa làm…
Con người đôi lúc mâu thuẫn với cả bản thân, bản thân thì như đã rồi, nhưng tâm hồn lại ngăn cản lại, và như một lời nguyện, liệu có thành?
Rồi hôm nay, mùa mưa của xuân lại về, e ấp trong gió xuân mát lạnh, từng cánh hóa cứ nhẹ nhàng thanh khiết mà thoát ra khỏi cành lá xum xuê để hứng lấy những ánh sáng trong lành của tiết xuân. Rồi cũng lại có kẻ lang thang tìm nơi để trãi lòng mình, để cuộc sống ngang dọc không còn gánh nặng trên đường đời, họ lại tìm đến loài hoa ấy, để trải lòng..
Loài hoa ấy, ngàn đời xưa vẫn vậy, vẫn hy sinh cho mọi người, vẫn âm thầm tốt bụng, giúp mọi người vượt qua sống gió cuộc đời, là một tri kỉ cho bất cứ ai, mà cũng lạ, khi họ đã giải tỏa tâm trạng, họ cũng không còn nghĩ đến hoa, để hoa chỉ mỉm cười và lắc lư trong gió.
Em, là người con gái tinh khiết, lạc loài trong bao nhiêu là loài hoa khác, mà cứ e dè đợi mưa xuân, không ồn ào không ganh ghét, sống đơn giản trong trắng, em đến không như những loài hoa sực nức mùi hương khác, em nhè nhàng nhưng mang một trái tim yêu nồng cháy, khát khao được yêu và được trải lòng cho tình yêu của mình, em sống thật thà, chân chất, không đua chen không ganh ghét. Nhưng mãi em vẫn chưa tìm được tình yêu của chân chính của mình dẫu nó là chân chính nhưng tình yêu lại giam hãm trong cái lồng sắt được sơn son, thiếp vàng, em muốn phá vỡ nó, để tung bay, để nhìn thế gian muôn vàn điều khác, để được tình yêu thật sự hồng, nhưng điều đó dường như quá sức với em, và rồi em không còn bay nổi, đôi cánh em như chùng lại, đã mấy lần em chấp cánh định bay thật xa, bay theo đúng điều con tim mình mách bảo, nhưng thứ thế em thụt lùi và lại cố gắng giam mình vào cái lồng được tô son thiếp vàng ấy,
Con người đã sống trên cõi đời, điều hối tiếc nhất là chẳng làm được điều mình ước ao, và cứ như thế nó cứ vằn vặt và theo đuổi họ đến lúc giã từ cuộc sống.
Cuộc sống vốn dĩ gặp nhiều chông gai, tài sản, bạn bè người thân, hoặc những thứ gọi là quí giá nhất của chúng ta sẽ không thể mang theo qua thế giới bên kia, nhưng mối tình sẽ cứ vậy theo ta khi ta rời bỏ thế giới này, rời bỏ cuộc sống này.
Và này em hỡi, em nhìn lên những dòng trên, rồi em nhìn vào tâm hồn em, em thấy con tim em vẫn đập vẫn nhảy múa theo từng nhịp thời gian, theo nhịp tim anh. Có phải không em?
Viết cho người con gái tôi yêu thương, viết cho những dòng suy nghĩ cứ thế đổ ra mà không dừng lại được, cứ thế thời gian vừa qua là từng ngày gói ghém, từng ngày cảm xúc, để rồi nó tuông trào như thác đổ mưa nguồn, người con gái có cái tên của loài hoa trinh trắng..
NGUYỄN CAO TÍN
Bình Thạnh - Tháng 11/2018
Nhận xét
Đăng nhận xét