Tại một vương quốc nọ, có gia đình Aladin, mỗi ông Aladin trong gia đình đó đều một cây đèn để cọ cọ.
Đó là hai anh em trong gia đình Aladin, họ cũng có 2 cây đèn như cha mẹ, anh em họ và họ sở hữu nó như một vũ khí để răn đe mọi người, để mọi người phải khiếp sợ, họ là những người có thể gọi mưa mưa tới gọi gió gió về, và nắm luôn quyền lực sinh sát trong tay, có thể cọ cọ để làm biến mất kẻ nào dám thất lễ với họ, dám không nghe lời và cãi lại họ.
Thường thì các anh em và cha mẹ của hai anh em Aladin nầy sở hửu cây đèn thần họ chỉ để vào tủ 'chưng' chơi thôi, rất ít khi nào họ mang ra sử dụng, họ chỉ coi đó là cái danh hiệu đạt được trong cuộc đời của họ vậy, cái mà để mọi người nể phục họ, giống như người thi đấu đạt được cúp, rồi họ lấy đó làm hãnh diện và có thể khoe khoang cho con cháu sau nầy, rằng họ đã đạt được đẳng cấp như vậy. Thế vậy ra con người thường có câu nói: Người giỏi võ không bao giờ dụng võ là vậy, vì họ biết họ có thể không cần dụng võ mà có thể thắng được đối thủ.
Hai anh em nhà Aladin thì lại suy nghĩ khác, kể từ lúc họ đạt được cây đèn thần, họ nghĩ rằng trên thế giới nầy, họ là những người vô địch, thậm chí có đôi lúc họ coi ông trời chỉ bằng cái vun nhỏ xíu mà thôi, cây đèn thần nhỏ xíu mà nó có sức mạnh khủng khiếp lắm.
Lại nói về ông Aladin mập mà tác giả bài nầy gọi là Aladin em, còn ông kia ốm hơn nên tạm gọi là Aladin anh. Nhớ chuyện xưa, cuộc đấu trí, tranh tài giữa hai anh em nhà Aladin với nhau, một bên có sức mạnh vô biên nhờ cây đèn cha ông trao tặng, một bên dùng năng lực bản thân để làm nên một danh vọng, xây dựng tương lai nhờ vào tài trí của mình. Và thế là cuộc chiến tranh xảy ra với nhiều pha vô cùng gây cấn, sứt đầu mẻ trán cũng từ đấy mà ra. Tất nhiên phần thắng chưa biết thuộc về ai do ai cũng ngang tài ngang sức.
Trong trường hợp nầy cây đèn lại được lấy ra sử dụng, mà cũng công nhận nó làm biến mất luôn cả một người chỉ trong một lần cọ sát, chẳng những thế nó còn 'múp' luôn cái thằng lính kề cận của kẻ địch, mà nghĩ cũng tội, tự dưng thằng lính nhỏ không liên quan gì trong cuộc chiến sinh tử nầy lại bị vạ lây trong cuộc chiến đấu nầy, nhưng mà thôi cuộc chiến nào thì cũng có tổn thất gọi là không đáng có.
Kể từ lần đó, trong giới giang hồ ai ai cũng đều khiếp sợ, mà đúng ra họ không sợ cái ông Aladin em đó mà họ chỉ khiếp sợ cái cây đèn thần ông ấy cầm trên tay, họ sợ có một ngày nào đó cái ông Aladin em khùng khùng nầy cọ phát làm biến mất luôn chính họ, nên bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu họ chỉ cần loáng thoáng thấy mặt ông Aladin em thì tự khắc cúi rạp đầu chào.
Về phí ông Aladin em, kể từ khi dẹp loạn được bọn đối lập với mình ông càng nghêng ngang hơn nữa, nhưng ông cũng chóng biết được cái bọn Aladin thuộc hạ của mình chỉ sợ cây đèn chứ nào sợ ông và cũng một lần nữa ông chứng minh cho mọi người thấy uy nghiêm của bình bằng cách dùng thêm một con chuột bạch như sau.
Chuyện kể rằng, vào một ngày nọ tại cái xứ sở thần tiên nào đấy, anh hùng hào kiệt tụ hợp về mở cuộc thi người thắng cuộc, xuất hiện một một đấng anh hùng hàm yến mài ngài vừa tốt nghiệp đâu ở xứ xa xa. Người anh hùng nầy ngay lập tức rơi vào tầm ngắm của Aladin em, không lâu sau thì người anh hùng nầy cũng đã trở thành cánh tay mặt, tay trái của Aladin. Như hổ mọc thêm cánh, Aladin cùng bộ hạ của mình cũng đã tung hoành ngang dọc, chặt chém điên cuồng. Nhưng đời người không như người ta thường nghĩ, trong một buổi tối, Aladin em và bộ hạ họp lại thì xảy ra mâu thuẫn, chính cột mốc nầy làm cho mâu thuẫn càng trầm trọng thêm, lại một lần nữa sức mạnh của cây đèn lại được lấy ra dùng, một 'phát' một biến mất thằng bộ hạ mặc cho giẫy dụa, không chấp nhận, kiện cáo lung tung, nhưng bất thành và bất lực. Nghe thiên hạ đồn thằng nầy sau nầy mang mối hận nghìn thu nên đã vào trong am tu luyện chờ ngày báo thù. Tác giả bài nầy lại hứa sẽ tiếp tục câu chuyện khi trận giao tranh nầy xảy ra trong tương lai.
Lại nói về mối quan hệ giữa 2 anh em nhà Aladin, thiệt ra cả hai thằng Aladin nầy không ưa gì nhau, nhưng do cả hai đều có cây đèn thần nên không thằng nào dám cạ cạ để tiêu diệt nhau, do làm vậy chẳng khác nào tự hủy diệt mình, cho nên cả hai chỉ lườm lườm nhau, chả ai dám động binh. Nhưng cũng không ngoại trừ khả năng chúng sẽ tiêu diệt lẫn nhau vào một ngày nào đó. Nên tác giả cũng hứa là tường thuật lại trận quyết đấu nầy.
Sài Gòn 10-03-2016
Nguyễn Cao Tín
Thằng tác giả có khi bị thủ tiêu trước khi viết bài tiếp theo đó
Trả lờiXóa