Chuyển đến nội dung chính

Thả tuổi thơ



                               Hình ảnh: do Nguyễn Cao Tín chụp     

Hôm nay về lại cánh đồng quê hương, lòng tôi lại khơi dậy biết bao nhiêu là kỉ niệm đẹp đẽ, mà có lẽ đó là những kỉ niệm đẹp nhất trong ký ức của mọi người chúng ta, kỉ kiệm về tuổi thơ ngọt ngào mà sâu lắng, nó cứ như nước dòng sông lúc vơi lúc đầy, nhưng sẽ không bao giờ cạn, nó cứ lãng đãng trôi đi như những đám mây hồng của buổi chiều tà, nhẹ nhàng xuyên qua cành lá để lại những vệt tròn óng ánh như những viên pha lê trong suốt mà đẹp kì lạ, ký ức về một thời còn con nít, có gió thổi rì rào qua hàng tràm xanh biếc đã ngả màu vàng ươm long lanh dưới cái nắng chiều ngọt nhẹ.


     Cuộc sống nơi thị thành nầy sẽ chẳng bao giờ hiểu được cái ý nghĩa của những buổi chiều trên cánh đồng lúa đã gặt hái vụ mùa xong, tươm tất. Tôi đứng giữa một rừng nhấp nhô những chân rạ, và hun hút khói lam chiều khẽ kéo dài thườn thượt, đu theo nhau bay thật xa mà vẫn dắt díu nhau luyến tiếc quay quanh mấy cái đám nhà lá dừa đã ngả màu, nửa vàng, nửa đen, ua úa xấu xí, úp mình dưới bóng chiều nặng, không gian ụp xuống và xuyên qua mái nhà làm chúng đổ bóng xuống mặt ruộng khô cằn và in lại những hình thù đan chéo nhau, vậy mà chính nơi đó là nơi đã nâng niu tôi, nuôi dưỡng và ấp ủ tôi được đến giờ, nơi tôi thân thương nhất cuộc đời và sẽ luôn là như vậy. Đó là cái nôi mà, có lẽ có nhiều kẻ chỉ nghĩ nó xấu xí và thảm hại lắm.

                               Hình ảnh: do Nguyễn Cao Tín chụp

Làng quê nghèo, cứ vậy không vội vã, không đua chen, mà đều đều, nhẹ nhàng đón từng mảng hoàng hôn vào những ngày hè oi ả.

Tuổi thơ tôi cứ có loáng thoáng những cánh diều, có gió ào ào thổi mạnh, hất tung cánh diều lên không trung rồi gió cũng khe khẽ vuốt nhẹ lên hai bên mạn diều làm cô diều cũng nhẹ nhàng chao lượn như mắc cỡ lắm. Cánh diều tung hết nhấp nhô theo từng đợt gió, rồi lại nghiêng trái, nghiêng phải và hồn nhiên ve vẩy hai cái đuôi, lúc nầy nhìn cô như đang nhảy múa với bản tình ca với gió.

Đó là những buổi chiều tà, ánh nắng bấy giờ không còn hiên ngang soi rọi, mà khe khẽ e ấp ẩn mình sau mấy hàng tràm hun hút, vì vậy nó làm cho con người có được cái cảm giác dễ chịu lắm. Tôi nằm lăn trên đống rơm vàng êm ái, lãng đãng nhìn cô diều đang no gió và say sưa nhảy múa, cha đã nói với tôi rằng tôi có muốn nghe tiếng diều đang nói chuyện? Tôi cũng hào hứng đòi cha phải cho tôi nghe, cha tôi dùng một mảnh giấy nhỏ, đục một lỗ chính giữa và xé ra một rãnh ở một bên, xong cha tôi lại lắp vào cọng nhợ đang căng bén và cứ lắc lư theo cánh diều chao lượn. Cha bảo tôi đặt tai vào lon nhợ và ông thả mảng giấy ra, mảnh giấy theo gió, theo nhợ, chạy von von lên cao. Lúc nầy những âm thanh rất hay đã được hoà lên, và lần đầu tiên tôi biết được diều nói chuyện là như thế, âm thanh ấy là một thứ bản nhạc hòa tấu hay nhất, tuyệt vời nhất, mà tôi từng nghe được, thưởng thức được từ trước đến nay. Cái thứ âm thanh du dương nhẹ nhẹ, đôi khi mảnh liệt với những tiết tấu trầm mạnh, rồi đôi lúc lại cất cao vút, làm tâm hồn cũng bay bổng về một cõi nào đấy, nơi mà chỉ có âm thanh du dương, chỉ có gió thổi vù vù, chỉ có mùi hương của nồi cơm gạo nàng hương chín vàng dưới lửa củi tàn tro, chỉ có mùi tỏi phi thơm phức của cái dĩa rau muống xào vừa mới dọn ra bàn, chỉ có cha tôi và tôi và ngày ấy... Và giọng ông ngọt ngào đầm ấm: ''Thôi vào ăn cơm đi con!".


 (Hình nầy được mượn từ internet)

Cánh diều tuổi thơ tôi là mấy tờ báo cũ, gấp lại, vót tre ở bụi trúc trước nhà, mà phải chọn cây trúc nào thân đã già đủ tuổi. Cha tôi dùng một con dao cũ mà sắc vô cùng, ông chuốt lấy phần vỏ cây trúc và nẹp vào giấy gấp, công đoạn khó nhất tôi tự đảm trách đó là cắt đuôi cho con diều :), sau đó dán vào cái đầu cha đã làm sẵn. Ngày ấy dây thả diều được làm nhợ nhựa, dây nhợ có rất nhiều màu đẹp vô cùng, màu xanh dương, màu xanh lá, màu đỏ, màu trắng, màu vàng... Cha tôi thường mất rất nhiều thời gian để gỡ rối cho đám nhợ dây nghịch ngợm, cứ loắn xoắn vào nhau và khó mở, rồi ông cũng phì cười khi phải cắt đứt chúng ra, ông đưa tôi lon nhợ với vài chỗ được nối lại.

Rồi chiều cũng sớm xuống, theo như ước muốn của chúng tôi, mỗi thằng sau buổi học lại ùa nhau kéo diều, cái thú vui ấy cũng lắm khi lấy đi nước mắt của nhiều đứa khi bị đứt đuôi diều làm con diều cứ xoay tít, xoay tít và loạng choạng cắm đầu xuống đất, bọn nó lại phải ôm diều và cũng vui vẻ chấp nhận ngồi xem diều tôi đang tung tăng trong gió. Ngày xưa cứ mỗi lần bị đứt dây diều, diều như bị thiếu kẻ “nài” diều nên nó cứ chao nghiêng, gió thổi bay xa dần, xa dần và chìm hẳn dưới chân trời. Chúng tôi không thể tìm được nữa, lúc đó khóc nhiều lắm, vì tiếc mãi không thôi... Tuổi thơ giờ xa quá, còn chăng là những kỉ niệm, mà mỗi lần nhớ lại, cái cảm giác con tim mình lại rung động và bồi hồi lạ, ký ức ấy sẽ mãi mãi là thứ hành trang quý giá nhất trong cuộc đời mỗi con người, nó được gói ghém một cách trang trọng nhất và được cất giữ kĩ trong tim, nó được ngăn nắp xếp đặt vào một góc trong tâm thức và cứ như thế nó lại làm lay động con tim mình khi nhớ lại.

Sài gòn 12 giờ 52 phút 18 tháng 4 năm 2016
Nguyễn Cao Tín

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Phân tích loài Chó mới - Chó hùa

Chó có nhiều loại. Mà cũng lạ lắm, chó hùa là loại chó khốn nạn nhất trong các loài chó, nó còn nguy hiểm hơn nhiều nhiều lần so với cho sói hay chó săn, đặc tính nó không cắn người khi cần thiết, mà nó lại cắn người mọi lúc mọi nơi, bất cứ lúc nào có cơ hội là cắn, bất cứ lúc nào có con chó nào khác phất cờ, là nó cắn xé thôi. Cuộc đời ghét nhất là loại chó hùa. Người ta nói mũi chó rất nhạy, nó có thể đánh hơi chính xác thứ gì nó muốn, thậm chí nó đi tè ở đâu nó cũng đánh hơi được, bất kể lúc nào, hoặc đôi lúc chỉ cần con chó cái đi ngang qua là nó đã đánh hơi được liền. Cũng là loại chó, chó hùa nó lại không giỏi đánh hơi, bù lại lỗ tai nó thính vô cùng, nó đang làm công việc gì chỉ cần nghe đâu đó tiếng động, hay tiếng ai đó nói chuyện từ rất xa là nó chúi mũi vào và lợi dụng cơ hội để cắn. Chó hùa cắn không để lại vết thương trên da thịt mà đôi lúc chỉ để lại vài vết thương lòng, khó phai, khó xóa, để lần sau người ta chỉ cần thấy nó lảng vản đâu đó gần mình là tự độn...

Một đêm trong căn biệt thự trắng (truyện ma)

Một đêm trong căn biệt thự trắng (truyện ma) Đó là một đêm trăng khuyết, ánh trăng đêm xé toạc những đám lá rậm rì rọi xuyên xuống khu đất trống bên hông biệt thự trắng, với hàng cây cao cao hun hút, và cây mít ngả nghiêng với những trái tròn xoe đầy gai nhọn và khô thốc như những cái sọ đã phơi sương lâu ngày. Ánh trăng sáng cũng xé toạc những tấm màn trắng toát treo hờ hững trên mấy cái khung cửa sổ cũng sơn màu trắng toát đã ngả vàng ố, và sần sùi như muốn tróc hết lớp sơn phủ, ánh sáng xuyên qua song cửa sổ vào in những vệt sáng trắng đầy ma quái xuống cái nền nhà màu đỏ như máu. Một đêm trong căn biệt thự u ám khuất sau hàng sứ trắng hồng xen lẫn những cây sứ trắng ngả nghiêng với những hình thù kỳ quái. Vừa thả giỏ xuống sàn phòng khách, đoàn chúng tôi gồm bảy người lớn và bốn trẻ nhỏ mỗi người không ai bảo ai giành ngay cái ghế tre có nệm, mặc cho những tấm nệm lót xem chừng cũng đã cũ kỹ lâu ngày và mùi ẩm mốc. Ai cũng mệt nhoài sau một chuyến đi dài từ thành phố ...

Bài Luận về loại Bò

Bài Luận về loại Bò                                                                           Hình Internet Biết là có rất nhiều loại bò trên thế giới và Việt nam. Có những loại bò khi nhắc đến cái tên, có thể làm chảy nước miếng vì thèm. Như ở Nhật Bản có bò Kobe, bò Hida, ở Úc có bò Wagyu, ở Anh có Bò điên J , ở Việt có bò tơ Củ chi, Long Khánh... Thôi thì nhiều loại lắm, không muốn kể làm chi, và dĩ nhiên là nhắc tới bò thì lại có cái lưỡi bò. Lại kể về một loại bò có thân hình to tướng và cái lưỡi dài to, loại bò dị thường nầy không giống như các loại bò kể trên, chúng không ăn cỏ, mà chúng chỉ uống nướ...